Đã 24 năm kể từ khi Đại tá Sư đoàn trưởng Sư đoàn 2 (Quân khu 5) Trương
Hồng Anh hy sinh, đồng đội vẫn nhớ đến anh với những ký ức không bao giờ
quên...
Trương Hồng Anh sinh năm 1948 ở xã Bình Thuận, huyện
Bình Sơn, tỉnh Quảng Ngãi. 16 tuổi nhập ngũ vào Sư đoàn 2. Từng tham gia
đánh trận Ba Gia, Vạn Tường, Đồng Dương, Quy Thạch, Nông Sơn, Trung
Phước, đường 9 - Nam Lào, giải phóng Đà Nẵng. 22 tuổi là Tiểu đoàn
trưởng Tiểu đoàn 90, 29 tuổi là Trung đoàn trưởng Trung đoàn 1 và 35
tuổi là Sư đoàn trưởng Sư đoàn 2. Chưa đầy 20 năm trong quân ngũ, anh
được phong 13 cấp, từ binh nhì đến đại tá, từ chiến sĩ trinh sát đến sư
đoàn trưởng. Anh hai lần có mặt ở chiến trường Cam-pu-chia trên cương vị
trung đoàn trưởng và sư đoàn trưởng.
Làm chỉ huy khi còn rất
trẻ, lại có dáng thư sinh, trắng trẻo, ăn nói nhỏ nhẹ, trang phục chỉn
chu, lại hòa đồng với chiến sĩ, nên quanh người sĩ quan họ Trương này có
rất nhiều giai thoại. Đó là năm 1970, khi Tiểu đoàn 90 (Trung đoàn 1)
đóng quân ở Quế Phong, Hội phụ nữ huyện Quế Sơn, Quảng Nam khi đến thăm
đã bán tín bán nghi khi thấy anh Tiểu đoàn trưởng gương mặt còn non hơn
chiến sĩ. Năm 1971, nghệ sĩ ngâm thơ Kim Cúc từ Hà Nội vào biểu diễn ở
Mặt trận đường 9-Nam Lào, gặp Trương Hồng Anh ở lán trại dã chiến, tưởng
là chiến sĩ liên lạc, nhờ ngay: ‘’Em ơi cho chị xin ly nước”. Sau biết
người rót nước cho chị rất lễ phép đó là Tiểu đoàn trưởng, chị không
khỏi ngỡ ngàng. Đoàn nghệ thuật của Trung ương về biểu diễn mừng thành
phố Đà Nẵng giải phóng, đến thăm Trung đoàn Ba Gia, mọi người cứ nhầm
Trương Hồng Anh là công vụ, vì không tin một chỉ huy Trung đoàn nổi
tiếng lại trẻ như thế.
Khi nói về Trương Hồng Anh, cố Trung
tướng Nguyễn Huy Chương, nguyên Phó tư lệnh về Chính trị Quân khu,
nguyên Chính ủy Sư đoàn 2 nhận xét: “Đó là một cán bộ còn rất trẻ, thông
minh, thực sự có tài chỉ huy, có cách nói năng rành rọt, có sức thuyết
phục người khác. Anh nghiên cứu rất kỹ về địch, đánh giá đúng mức, luôn
tìm cái yếu của địch để đánh, có khi thay đổi cả một phương án của đơn
vị bằng một phương án mới hiệu quả hơn. Giao cho Trương Hồng Anh phụ
trách một cánh quân nào đó, chúng tôi rất yên tâm, vì trong mọi tình
huống anh có xử trí quyết đoán, táo bạo mà linh hoạt, đã đánh là phải
thắng. Tài chỉ huy của Trương Hồng Anh thể hiện rõ rệt trên cương vị Sư
đoàn trưởng chỉ huy diễn tập bài chiến thuật “Trung đoàn bộ binh hiệp
đồng quân binh chủng, tiến hành tiến công quân địch lâm thời phòng ngự ở
địa hình rừng núi”. Cuộc diễn tập đã thành công mỹ mãn, đơn vị đạt loại
giỏi. Đồng chí Trung tướng cố vấn Liên Xô (trước đây) theo dõi cuộc
diễn tập này đã khen ngợi: “Tôi có thể phát biểu với các đồng chí bằng
hai chữ: tuyệt vời. Tôi không ngờ có một Sư đoàn trưởng trẻ lại thông
minh đến vậy”.
Thật đáng tiếc, chỉ một năm sau diễn tập, người
chỉ huy tài năng đầy triển vọng đã hy sinh. Đây là một tổn thất không
chỉ của Quân khu 5 mà của cả quân đội ta.
Đại tá Lê Văn Cúc,
nguyên Chính ủy Trung đoàn 1 (Sư đoàn 2) kể: “Tôi biết Trương Hồng Anh
khi đang công tác ở Phòng Chính trị sư đoàn. Năm 1978, tôi là Chính ủy
còn anh Anh là Trung đoàn trưởng Trung đoàn 1, cùng sát cánh bên nhau ở
chiến trường Cam-pu-chia suốt 2 năm. Nhớ trận đầu tiên, trung đoàn ra
quân ở Ngã ba Săng-ke. Chiến sĩ ta thương vong nhiều, anh khóc rồi tìm
mọi cách tổ chức phản công giành thắng lợi. Điều anh quan tâm đầu tiên
là các trận địa pháo. Anh mạnh dạn bố trí khẩu đội ĐKZ nhô ra phía trước
ở địa hình có lợi để dễ dàng phát hiện đánh địch và tiêu diệt địch
ngay. Tôi nhớ nhất là trận đột phá toàn mặt trận trong đội hình của Quân
đoàn 4. Anh bàn dời sở chỉ huy từ phía sau ra phía trước so với trận
địa bố trí quân. Đây là phương án táo bạo có phần nguy hiểm, nhưng cái
được lớn nhất là quan sát toàn bộ chiến trường, chỉ huy hiệp đồng binh
chủng nhanh chóng. Như dự liệu, trận đột phá lần đó, Trung đoàn 1 đã
giành thắng lợi giòn giã, là dấu ấn quan trọng để đơn vị được tuyên
dương Anh hùng lần thứ 2. Trương Hồng Anh có trí nhớ rất kỳ lạ. Dựa trên
bản đồ, anh có thể dẫn Trung đoàn hành quân trong đêm hàng chục cây số
mà không bị lạc. Cách làm việc của anh khoa học, có sự chuẩn bị kỹ cho
mỗi trận đánh từ con người, phương án, cơ sở chiến trường, đồng thời anh
đòi hỏi chỉ huy cấp dưới cũng phải như thế.
Anh rất ít ngủ, đọc
sách nhiều, nghiên cứu, ghi chép cẩn thận. Có khi nửa đêm bật dậy để
viết vào sổ một ý nghĩ nào đó mới hình thành. Đọc, ghi chép, quan sát,
phân tích, sự lao động nghiêm túc này cộng với sự từng trải chiến
trường, ý chí quyết tâm cao là bí quyết để Trương Hồng Anh thành công
trên cương vị chỉ huy. Trương Hồng Anh sống rất chân tình với đồng đội.
Với cấp trên, anh khiêm tốn, lắng nghe, chấp hành nghiêm mệnh lệnh. Với
cán bộ dưới quyền, bàn bạc dân chủ, không bao giờ hách dịch, nổi nóng.
Với chiến sĩ, hết mực hòa đồng, thương yêu, lo từng bữa ăn, giấc ngủ,
chỗ nghỉ ngơi tốt nhất dù là trong chiến tranh nên được mọi người yêu
quý, tin tưởng. Khi anh bị thương nặng nằm ở Quân y viện 21 (Mặt trận
579), hàng trăm chiến sĩ đã xung phong truyền máu cho anh. Người lính
quân y lâu nay phục vụ anh đã khóc tức tưởi, khi biết thủ trưởng của
mình không qua khỏi.
- Chúng tôi có những kỷ niệm đẹp, ấm áp vừa
là đồng chí vừa là anh em - Đại tá Nguyễn Đình Ngật xúc động kể - Khi
tôi làm Sư đoàn phó về Chính trị thì Trương Hồng Anh làm Sư đoàn trưởng ở
chiến trường Cam-pu-chia. Anh rất có bản lĩnh chỉ huy, trình độ tổ chức
giỏi. Trong trận đánh vào căn cứ 547, ta và địch giằng co quyết liệt.
Đây là căn cứ có 16 vị trí then chốt, với nhiều điểm tựa, cụm điểm tựa,
trận địa hỏa lực liên hoàn, lực lượng địch bố trí dày đặc. Chính vì vậy
ta đã 4 lần tổ chức tiến công nhưng chưa đạt kết quả như mong muốn. Quan
sát trực tiếp những thủ đoạn của địch, Sư đoàn trưởng Trương Hồng Anh
ra lệnh cho Trung đoàn pháo binh 368 cơ động 2 khẩu pháo nòng dài 85mm
và 4 khẩu pháo phòng không 37mm lên phía đài quan sát thực hiện “bắn
xăm” vào các hốc đá, tiêu diệt các hỏa điểm địch. Trận địa pháo 105mm
cũng được lệnh phối hợp với pháo của xe tăng bắn cấp tập ghìm đầu địch
xuống, tạo điều kiện cho pháo 37mm cơ động. Nhờ cách đánh này, các hỏa
điểm địch đã nhanh chóng bị tiêu diệt, căn cứ 547 của địch bị thất thủ.
Tuy nhiên, Sư đoàn đã chịu một tổn thất lớn. Ngày 27-3-1984, trên đường
đi kiểm tra chiến trường trở về, xe bị mìn của bọn Pôn Pốt cài lại,
người chỉ huy Trương Hồng Anh bị thương nặng. Cuộc giành giật sự sống
cho anh đã diễn ra khẩn trương, trên huy động cả máy bay trực thăng vận
chuyển cấp cứu nhưng anh đã vĩnh viễn ra đi vào ngày 2-4-1984. Thương
nhớ anh, mấy đêm liền tôi thức trắng. Chiếc áo anh tặng vẫn còn đây mà
người đồng chí thân thiết đã đi xa.
Nhớ về anh trai mình, Trung
tá Trương Hồng Quang, Trung đoàn trưởng Trung đoàn 143 (Sư đoàn 315-Quân
khu 5) rớm lệ: Gia đình tôi có 5 anh em trong đó có 4 người đi bộ đội.
Trương Hồng Anh là anh cả. Nhà nghèo vẫn chắt chiu cho anh đi học ở
trường huyện đến lớp Nhất. Anh học rất giỏi, sau này về trường sĩ quan
Lục quân 1 và Học viện Quốc phòng cũng thế. Anh thuận cả hai tay, đặc
biệt viết bằng tay trái, rất nhanh. Năm 1964, anh tôi bắt liên lạc với
đằng mình và bí mật “nhảy núi”. Gia đình chỉ biết anh đi theo cách mạng
khi ông bác mất đôi dép cao su và tấm ván dày. Những thứ này anh dùng để
vượt hàng rào ấp chiến lược. Sau này anh kể rằng, suốt mấy ngày chờ
người dẫn đi, anh phải nằm trong hang lạnh, đói nhưng nhất quyết không
quay về. Anh đánh giặc tung hoành ở đâu chứ về nhà thì hiền khô. Tôi là
út sinh ra chưa được bao lâu thì cha mẹ bị giặc Mỹ giết hại nên anh
thương lắm. Có lần anh đóng quân ở Quảng Nam, tôi ra thăm. Hai anh em về
lại Quảng Ngãi thì trời đã tối mịt, đường đi còn xa, anh bắt tôi trèo
lên vai cho anh cõng, mặc dầu lúc này tôi đã 14 tuổi. Tình cảm âu yếm ấy
tôi cứ nhớ hoài. Bận rộn công việc của người chỉ huy mà anh rất siêng
viết thư, cả khi chiến đấu ở chiến trường Cam-pu-chia. Thư nào cũng lo
lắng nhắc nhở tôi từng tí một như người chị gái. Sau này anh hy sinh,
những lá thư của anh luôn là nguồn động viên vô giá với tôi trong cuộc
sống. Anh là người chẳng màng danh lợi, vật chất. Ngay cả hạnh phúc
riêng tư của anh cũng là hạnh phúc ngắn ngủi, giản dị của người lính
thời chiến. Cưới vợ khi đang học ở Học viện Quốc phòng (hai người đã
từng biết nhau khi anh ra Bắc học trường sĩ quan Lục quân trước đây),
anh về ở rể chưa bao lâu thì vào Nam, liên miên theo các chiến dịch, một
hoặc hai năm mới có dịp ra thăm tổ ấm của mình. Ý định hợp lý hóa gia
đình lần hồi gác lại. Sau này, khi anh mất, Bộ Quốc phòng đã phân cho vợ
con anh căn hộ ở khu tập thể Nam Đồng, thực hiện mơ ước của anh là có
một mái ấm riêng cho vợ và cô con gái nhỏ.
Nguồn: Ở ĐÂY
[IMG]http://i742.photobucket.com/albums/xx61/ongbom_f2/22-2CanhDan_zps5919dc0c.jpg[/IMG]
Trả lờiXóachào các đồng đôi cbf2 tôi cũng đã sống và chiến đấu trong đội hình f2 từ 72 đến ngày giải phóng ,nay lứa tuổi đôi mươi ngày đó đã 60 và hơn 60 xuân cuộc về già hay nhớ về ký ức và mong được gặp lại đồng đội năm xưa hồi đi chống mỹ nên tôi đề nghị ban liên lạc hãy thêm chưng trình kết nối đồng đội để tìm bạn cũ
Trả lờiXóamong các bạn lưu ý
Bac ơi,bác có thông tin của bác nào còn sống mà trước kia đặc biệt là năm 1972 ạ. chiến đấu tại e31,f2 không ạ
Xóa